Kính viếng hương hồn bà cố Maria Nguyễn Thị Tứ
Người đi về cõi ngàn thu
Tôi còn ở lại vẫn mơ kiếp người
Nay người, mai cũng đến tôi
Trở về cát bụi: Khóc, cười, trắng tay!
Trăm năm gom lại một giây
Lá âm thầm rụng xa cây lìa cành
Chim sắp chết thì hót hay, người sắp qua đời thì nói phải.
Bài thơ sau đây là một thông điệp của một người sắp ra đi về với cội nguồn của mình,
Thông điệp của một người sắp ra đi
Mai tôi đi, chẳng có gì quan trọng,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa dòng đời biến loạn.
Trên giường bệnh, tử thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.
Khoảng cách cuối, đâu còn gì tha thiết
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi.
Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để đi vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục bên vô hình cõi lạ.
Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đằng sau những níu kéo giựt dành,
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế.
Mắt nhắm rồi, xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu,
Gây phiền toái nợ thêm người còn sống.
Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi cũng tay không
Bao thăng trầm, vui khổ đã chất chồng
Nay rũ sạch, lên bờ, thuyền đến bến.
Nếu tưởng nhớ xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm thư thái với vui tươi,
Tôi đi trước, rồi sau người đến lượt
Hãy cố gắng tạo cho mình một dấu-chấm-hếtthật tròn trịa!
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ